Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014

Tìm lại ước mơ

Tìm lại ước mơ
Lúc ấy, tôi cảm thấy hoàn toàn sụp đổ. Cuối cùng thì tôi quyết định không tìm kiếm quyển tập đó nữa.

Khi học lớp ba, tôi đã biết mình muốn trở thành một nhà văn. Sau khi chuyện của tôi được giải thưởng, tôi lại bỏ ra rất nhiều thời gian rảnh rỗi để viết những mẫu chuyện về các sinh vật lạ, những cuộc phiêu lưu của bọn trẻ con và cả những bài thơ cảm nhận của tôi về thế giới. Tôi luôn mơ thấy truyện của mình được đăng trên những quyển tạp chí, những cuốn sách văn học. Tôi viết liên tục trong suốt năm học đó. Lên lớp bốn, tôi vẫn tiếp tục viết và thu thập tất cả những sáng tác của mình vào một cuốc tập, để tôi có thể mang nó đi theo mình và viết bết cứ lúc nào tôi có cảm hứng.

Khi bắt đầu học lớp 5, giáo viên tiếng anh của tôi là cô Poster, một giáo viên tuyệt vời nhất mà tôi từng biết. Cô luôn nói những điều tốt đẹp với mọi người. Tôi rất quý cô và đã cho cô xem quyển tập với những chuyện mà tôi đã viết từ năm lớp 3. Sau khi coi xong, cô trả lại tôi kèm một mẫu giấy với những lời khen về trí tưởng tượng phong phú và khả năng viết xuất sắc của tôi, điều đó làm tôi cảm thấy vui lắm.

Một ngày nọ, trong giờ học, một đứa bạn học của tôi thấy cuốn tập và đã giấu nó. Một đứa trong lớp bảo là nó thấy một đứa con trai lấy cuốn sổ đi trong khi tôi qua nhóm khác thảo luận bài thuyết trình. Tôi đối mặt với tên đó, nhưng nó cứ giả vờ như thể nó không biết gì hết, mặc cho tôi nài xin nó trả lại. Vì tất cả những câu truyện đó tôi đều viết bằng tay và chẳng có bản copy nào hết. Lúc ấy tôi cảm thấy hoàn toàn sụp đổ. Cuối cùng tôi quyết đinh không tìm kiếm quyến sách đó nữa, cho đến ngày thứ sáu nọ, vài tuần trước khi năm học kết thúc.

" Kathy, chúng ta nói chuyện một tí được không?", cô Foster hỏi tôi.

Tôi đến bên bàn của cô trong khi lũ bạn đang đợi tôi ở hội trường. Cô nhìn tôi cười rồi mở bìa hồ sơ của cô ra, phía ngoài có ghi là " Lớp học kỳ hai". 

Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

Bài học bên trảng cỏ


Bài học bên trảng cỏ ( Hãy đọc thật chậm và cảm nhận )

Ngày kia, một thầy giáo và học viên của mình cùng ngồi nghỉ dưới tán cây lớn, gần đó là trảng cỏ rộng. Chợt người học trò hỏi: " Thầy ạ, em cảm thấy rối trí trong việc làm sao tìm được người bạn như ý muốn. Thày có thể giúp em chăng?".

Sau một lúc im lặng thày nói: "Ừm, câu hỏi khá khó nhưng cũng đơn giản..."
Học trò ngạc nhiên: "Vậy là sao hả thầy?"
Thầy bèn nói: Hãy nhìn kìa, trảng cỏ rộng lớn ấy. Bây giờ em ra đó, băng qua nó nhưng nhớ là không được quay đầu lại, chỉ tiến thẳng tới trước thôi. Trên đường đi em cố tìm xem cây cỏ nào xinh đẹp thì nhổ lên và đem về cho thầy. Chỉ một cây cỏ thôi, không phải cả bó nhé. Giờ thì đi đi.

Học trò: Dạ được. Thầy đợi chút nhé.
Ít phút sau...
Học trò: Em đã về...
Thầy: Ừ, mà này, thày không hề thấy cây cỏ xinh đẹp nào như đã dặn trên tay em cả.
                          
Người học trò: Trên đường đi, em thấy ít cây cũng gọi là xinh đẹp, nhưng em nghĩ rằng mình có thể tìm được cây đẹp hơn, vì vậy em đã không chọn. Cứ thế, và rồi em đi đến cuối trảng cỏ mà chưa chọn được cây nào cả. Và vì thầy dặn không đi ngược lại nên em đành về tay không.
Thầy: Đó là những gì xảy đến trong cuộc sống của chúng ta.
* Cỏ là những người ở quanh em.
* Cây cỏ xinh đẹp là người thu hút em.
* Trảng cỏ là thời gian.
Khi tìm kiếm một người để kết bạn, đừng luôn so sánh với những người khác và hy vọng mình sẽ kiếm được người tốt nhất. Vì như thế, em sẽ chỉ đánh mất thời gian quý báu trong đời, hãy nhớ rằng "Thời gian không bao giờ quay trở lại"

Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014

Mẹ luôn bên con

Mẹ luôn bên con

Gon là một cậu bé 15 tuổi, học lớp 10 trường trung học Granger. Hôm đó là ngày diễn ra trận bóng đá đầu tiên có cậu tham gia. Vô cùng phấn khởi, cậu mời mẹ tham gia.

Bà hứa sẽ có mặt ở đó cùng vài người bạn.

Khi trận đấu kết thúc , bà chờ ở phía ngoài phòng thay đồ để chở Gon về nhà.

" Mẹ thấy trận đấu thế nào? Mẹ có thấy ba cú chuyền bóng mà đội con đã thực hiện xuyên qua hàng rào phòng thủ chắc chắn của đối phương không? Mẹ có thấy sau sự lúng túng ở hiệp một, đội con đã lấy lại bình tĩnh?" Gon hỏi.

Mẹ cậu trả lời: "Gon, con thật cừ. Con đã có mặt ở đó, và mẹ tự hào về cái nhìn kiêu hãnh của con. Con đã kéo vớ lên đầu gối cả thảy 11 lần trong suốt trận đấu.Mồ hôi con đổ đầm đìa, con đã uống nước 8 lần , hắt nước lên mặt 2 lần. Mẹ thật sự thích cái cách con vỗ vai cầu thủ số 19, số 5 khi họ rời sân."

" Mẹ, làm thế nào biệt biệt tất cả điều đó? Sao mẹ lại cho rằng con rất cừ?

Mẹ cậu cười, ôm cậu vào lòng: "Gon, mẹ không biết gì về bóng đá cả. Mẹ không đến đây để xem trận đấu. Mẹ đến để quan sát con mà, con thương yêu. Cố lên ở những lần sau con nhé!".